Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Nghỉ dưỡng ngày hôm nay hay đầu tư?.

Ngay cả từ nhà đến cơ quan, họ cũng đã tiêu tốn tới ba tiếng đồng hồ cho việc đi lại

Nghỉ dưỡng hay đầu tư?

Trong một thời kì quy định, tất đều phải được xây dựng.

Tại thời điểm năm 2011 trở về trước, nghe đâu bất kỳ ai có ít nhất vài trăm triệu trong tay cũng đều như đang lên cơn sốt sạo sục mua đất, tiền ít thì mua đất xấu, đất làng, tiền nhiều thì mua biệt thự. Không thì cái biệt thự vài chục tỷ bỏ hoang hay sao? Nhưng các chủ đầu tư cũng lường trước được điều này.

Liệu chúng ta có tồn tại thứ văn hóa gọi là nghỉ dưỡng? Và có bao nhiêu người Việt duy trì văn hóa nghỉ dưỡng hàng năm như thế?  Di Li. Có bận rộn, có ốm đau, có phát chán lên thì cũng phải cố mà về nghỉ dưỡng. Nhưng có một điều rằng liệu chúng ta đã tồn tại văn hóa nghỉ dưỡng? Từ ngày có biệt thự, đâm lại phải… nghỉ dưỡng.

Nhiều người ngày làm việc ở Bắc Kinh, tối bắt tàu hỏa cao tốc trở về căn nhà rộng rãi ở Thiên Tân (cách hơn 100 cây số). Những công dân ở nước hàng xóm của chúng ta là Trung Quốc từ lâu cũng đã bắt đầu đổi thay theo lối sống này. Người Việt nhìn cảnh ấy không quen thấy rất mệt mỏi, mới thốt lên “Ăn một bữa cỗ chạy ba cánh đồng”.

Và về thú vui giải trí, hình như phần đông người Việt vẫn hứng thú với một bàn tiệc nhậu để chuyện trò rôm rả hơn là chuyện trò mặt đối mặt trong một bể Jacuzzi hay phòng sauna. Nên có dịp đi qua những khu biệt thự nghỉ dưỡng đang xây dở, thấy dâu bể quá những công trình chỉ còn mỗi cổng vào hoành tráng, bên trong vẫn cỏ mọc đầy, hoặc những tòa biệt thự đã xong phần thô, mới đó mà gạch đỏ đã hóa thành rêu phong, dương xỉ ngút đến bờ tường.

Cao lương mỹ vị chỉ để tiếp khách thôi”. Nhiều người nước ngoài rất sửng sốt về điều này. Các buồng ngủ được thiết kế hiện đại với bồn tắm lộ thiên hoặc ngay trong phòng. Văn hóa du lịch và nghỉ dưỡng đã có từ nhiều thế kỷ ở châu Âu, đi kèm với văn hóa hưởng thụ.

Nay trang trại có vẻ như chịu nhường chỗ cho các khu vi la nghỉ dưỡng được thiết kế theo phong cách phương Tây. Họ đã có sẵn sáng kiến rằng những căn vi la xa xỉ ấy ngoài thời kì nghỉ dưỡng dành cho gia chủ, có thể khẩn hoang để cho thuê.

Các trò giải trí trên nước như lướt sóng, motor nước, lặn biển cũng phổ biến. Người Pháp, người Đức sở hữu những căn vi la nghỉ dưỡng trong rừng hoặc ven hồ, mỗi lần từ đô thị trở về cũng mất tới vài trăm cây số

Nghỉ dưỡng hay đầu tư?

Không thì cái biệt thự vài chục tỷ bỏ hoang hay sao? Tôi nhớ có lần thấy một ông tỷ phú đô la thốt lên rằng “Đấy tôi ăn uống chỉ có thế này, rau muống luộc và trứng rán.

Các trang trại này được thiết kế theo kiểu điền dã, nhiều chủ trại đánh nguyên một nhà sàn về để giữa vườn cây ăn trái và ti tỉ chuồng nuôi vật cảnh. Chúng ta vẫn cảm thấy ưng và ngon miệng với một đĩa rau muống luộc và bát thịt kho hơn là tiệc BBQ ngoài vườn hay Pool Party (tiệc bể bơi).

Chúng ta không đành lòng hy sinh thời gian cho việc du lịch và nghỉ dưỡng. Người Hồng Kông tiện tặn tiền mua nhà ở Macau. Dĩ nhiên dù là biệt thự hay bungalow đều có kèm theo phòng tắm hơi hoặc Jacuzzi (bể xục massage). Chúng ta thích sự đi lại thuận lợi và không gian gần gụi hơn là một biệt thự có bến du thuyền, trong khi không mấy ai biết cách dùng motor nước hay dong thuyền buồm.

Đất đai, nhà cửa cứ để đấy đã, thế nào cũng sẽ có giá. Nếp lâu ngày biến thành văn hóa. Những đời sau này sinh ra trong một thế giới vật chất văn minh đủ đầy, sự hưởng thụ lâu dần thành nếp, thành thói quen. Muốn chuyển di đi đâu họ dùng xuồng máy. Ở phương Tây, biệt thự nghỉ dưỡng rất phổ quát. Tuồng như chưa ai muốn xây nó lên thành nhà để “nghỉ dưỡng” cả. Cách đây 10 năm, người ta có phong trào tậu nông trại.

Nên phần đông các thửa đất vi la đã có chủ vẫn thấy để nguyên bãi đất trống. Ở những quốc gia như vậy, sauna hay đánh golf là nếp, ngay cả từng lớp trung lưu cũng có thể hưởng thụ hàng ngày.

Người Thụy Điển, người Phần Lan ngày thường làm việc và sống trong các căn hộ trọng điểm thành phố, cuối tuần họ lại trở về những vi la nghỉ dưỡng nằm trên một trong số vài chục ngàn hòn đảo lớn nhỏ tản mạn quanh vịnh Baltic. Cũng nhiều người nói rằng đó là một thứ tài sản cao cấp để dành làm của thừa kế cho con cho cháu.

Có bận rộn, có ốm đau, có phát chán lên thì cũng phải cố mà về nghỉ dưỡng

Nghỉ dưỡng hay đầu tư?

Ấy là một resort với phong cảnh sơn thủy hữu tình, thường là lưng tựa núi, mặt ngoảnh sông, hoặc tọa lạc ngay trên bờ biển, bên trong có sân golf, sân tennis, bến du thuyền, nhà hàng, quầy bar, bãi tắm, khu vui chơi trẻ con, khu tập thể hình, phòng spa… Các căn vi la thường từ hai đến ba tầng, có bể bơi trong nhà hoặc trước cửa tùy theo diện tích.

Để thoát khỏi cảnh đất chật người đông giữa những tòa cao ốc xếp hộp, cứ cuối tuần họ lại lên tàu thủy cao tốc về Macau hưởng thụ không khí vắng vẻ và trong sạch, đầu tuần quay trở về Hồng Kông làm việc.

Ông ta nói xong rất nhiều người hưởng ứng. Từ thế hệ 8x trở về trước, phần nhiều chưa biết đến khái niệm hưởng thụ đúng nghĩa, hay nói đúng hơn, chúng ta chưa có văn hóa hưởng thụ. Cũng chính những người có thể sở hữu một vi la triệu đô, cách đây vài chục năm họ vẫn còn sống khổ sở trong một cơ chế bao cấp xếp hàng mua thịt, mua gạo bằng tem phiếu, giờ hàng ngày bắt ăn kiểu BBQ và đi lại bằng du thuyền thì kịp thích ứng sao nổi? Vậy thế người ta thi nhau mua vi la để làm gì? Và vì sao những khu vi la nghỉ dưỡng vẫn được tiêu thụ mạnh dù chỉ trên bản vẽ? Theo như công ty tư vấn Bất động sản Toàn cầu Cushman & Wakefield, thị trường bất động sản nghỉ dưỡng Việt Nam đang là một điểm nóng trong khu vực Đông Nam Á.

Họ kinh ngạc khi thấy dường như toàn dân Việt Nam đều thích đầu tư, làm được đồng nào đều ki cóp để mua vàng, mua đất, điều không hề thấy ở nhiều nhà nước khác.

Chắc sẽ còn phải chờ rất lâu nữa, khi kinh tế hồi phục trở lại, và thế hệ 10X trưởng thành, thì những nơi xa xỉ này mới thực thụ tấp nập người vào ra chứ không hoang lạnh nằm rình đất đai lên giá.

Tuy nhiên các chủ đầu tư không cho phép chủ sở hữu biệt thự để đất trống quá lâu. Đi lại cũng là một phần văn hóa của họ. Chủ đầu tư quản lý công việc này và chủ sở hữu cứ thế thu tiền về, đỡ vung phí.

Chúng ta đi vài chục cây số đã thấy xa, họ đi vài trăm kilomet về vi la nghỉ dưỡng ấy là chuyện thường.

Như vậy, chúng ta có một thứ văn hóa đầu tư, còn nói nôm na, dân dã hơn là văn hóa “tích của”. Nhưng hai năm nay, kể từ 2011 trở đi, cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới hầu như đã đánh gục ngành bất động sản.

Nhà đất đóng băng, chung cư giá rẻ, đất mặt phố còn ế sưng, chủ vi la đành cười lệch lạc trong bụng. Nhà có rồi, tiện nghi đã sẵn sàng, ta sẽ làm gì với nó? Từ ngày có biệt thự, đâm lại phải… nghỉ dưỡng.

Tổ quốc chúng ta đi lên từ đói nghèo. Tuy nhiên nhiều chủ đầu tư các dự án biệt thự nghỉ dưỡng cho rằng chỉ có chừng 10% mua vi la là nhằm mục đích nghỉ dưỡng (mà phần đông là đối tượng người nước ngoài), hơn 90% còn lại mua để đầu tư.

Riêng điều này thì khá hợp lý. Bởi vì có lẽ phải từ thế hệ 9X, 10X trở đi, người Việt mới có thể hình thành được văn hóa nghỉ dưỡng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét