Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Bốn sáng kiến lần thi đại học của chàng trai rượu chè, bài bạc - Kỳ 2.

Chẳng ai nghĩ Tiến là thí sinh bởi khuôn mặt già dặn và bộ xống áo còn bốc mùi xi măng

Bốn lần thi đại học của chàng trai rượu chè, cờ bạc - Kỳ 2

Chỉ một lần lơ đễnh Tiến ngủ quên và để mất cà phê. Mặc dầu đã có nhiều "kinh nghiệm", nhưng lần này Tiến lại không dám đối mặt với kết quả thi đại học của mình.

Chuông điện thoại rung, Tiến hồi hộp bắt máy: “20 điểm bạn ơi”. Trong khoảng thời kì chờ thi đại học Tiến lại tìm đến công việc phụ hồ thân thuộc.

Mẹ Tiến đã khóc, những giọt nước mắt tràn trề hạnh phúc. Nhiều lúc mệt mỏi, úp sách trên mặt muốn ngủ thiếp đi nhưng Tiến lại nhớ đến những lời cổ vũ của mẹ. Kiệt sức, nghe người ta rủ lên Đắk Lắk coi rẫy cà phê, thấy bùi tai và Tiến lên đường. Nhiều lúc đi làm về muốn mua một ký chôm chôm ăn cho đã thèm.

Trước sức ép từ gia đình, Tiến "chọn đại" một trường cao đẳng ở Đà Nẵng để ba mẹ an tâm. Ra đời trong nước mắt  Trong xóm có rất nhiều người lập nghiệp ở Tây nguyên, Tiến nghĩ mình cũng có đủ sức vóc và may mắn nên xách ba lô ra đi mà không ngoảnh mặt nhìn ai. Đừng bao giờ trường đoản cú ước mơ  Ngồi trước hội đồng thi với vẻ mặt trải đời, Tiến nhấm nháp ly cà phê, phì phèo điếu thuốc.

Ban ngày miệt mài làm việc ở công trường, đêm về luyện thi trên chiếc võng dù ố bạc. Nhưng nhịp ở đâu? Công việc sinh nhai dễ tìm nhất chỉ là một chân phụ hồ ở các công trình. Thi trượt năm 2009, Tiến như người điên  miệt mài chạy theo những thứ không thuộc về mình để khi dừng lại thì mọi chuyện đã quá muộn.

Nhiều lúc vác bê tông đến tróc da, nằm sốt triền miên nhưng không có một đồng mua thuốc, khi ấy, Tiến đã biết ứa nước mắt nghĩ đến mẹ những lúc như thế này vẫn thường săn sóc, chiều chuộng mình. Hạnh phúc đâu dễ đến  Tiến cắn răng quay về quê, xin ba má cho đi học lại. Nhưng Tiến vẫn phải cười, vẫn phải nhẫn và quét dọn những đống nôn mà khách để lại.

Vỡ mộng đại học lần thứ ba, lại còn nợ môn ở trường CĐ, cảm giác chơi vơi khiến Tiến như mất định hướng. Niềm tin "chủ tớ" không còn nữa, người ta đuổi Tiến đi với một ít tiền và vài bộ đồ cũ mèm. Ảnh: TL Rồi Tiến xin vào làm ở một quán bar. Mặc dù con đường đến với giảng đường của mình hóc búa hơn người khác.

Thỉnh thoảng, những lúc say, Tiến bước qua dãy phòng trọ vẫn còn sáng đèn. Vật vã xúc từng xẻng bê tông giữa cái nắng chói chang của mảnh đất Sài thành, thuộc cấp Tiến bỏng rát đau buốt nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Nhưng những toan lo tiền nong còn đầy ắp đó, Tiến chỉ biết tự an ủi chừng nào thi đỗ đại học thì mua về mừng tiệc. Nghĩ mình dễ thích ứng với phố thị hơn ở vùng nông thôn, Tiến quyết định vào Sài Gòn. Đêm nào may mắn thì được vài trăm ngàn, còn gặp các vị khách khó tính thì bị chửi bới, quát nạt.

Cảm giác có lỗi với gia đình vơi đi trước thời điểm “lịch sử” ấy. Vì không muốn thua thiệt bạn bè, Tiến lặng thầm thi lại đại học. Nhưng chính nơi đây lại đưa Tiến đến tấn bi kịch mà cho tới hiện nay, Tiến vẫn còn nhớ mãi.

Chưa bao giờ Tiến nghĩ sẽ có ngày mình phải đi bưng bê, mồi thuốc cho những cậu ấm cô chiêu mặt còn búng ra sữa.

Còn trẻ thì hãy làm những gì mình thích đừng để sau này phải hối hận”. Niềm vui sướng khó có thể tả thành lời. L thời khắc làm thợ hồ, Tiến tranh thủ ôn bài với quyết tâm thi ĐH một lần nữa. Sáu tháng ôn thi là khoảng thời kì chưa đủ để khỏa lấp lỗ hổng kiến thức mà Tiến đã đánh mất thời phổ biến.

Thời kì ngủ dường không có, có chăng chỉ là chợp mắt lúc đợi khách. Trước khát khao và sự thành khẩn của Tiến, ba má Tiến không đành lòng nên tom góp tiền nong để Tiến đi ôn thi. Cả gia đình lại đoàn viên bên bữa cơm ấm cúng và đầy ắp tiếng cười…  Toàn Liêm. Mẹ Tiến đã bày vẽ sẵn những món ăn mà Tiến thích.

Không còn tủi nhục, không còn day dứt, những vết thương âm ỉ trong lòng Tiến thốt nhiên lành lặn đến lạ thường. Giờ đây, mỗi dịp tết, mang chiếc ba lô về nhà, đôi chân Tiến không còn trĩu nặng như trước.

Đêm đến Tiến cũng chẳng được chợp mắt vì phải canh giữ cà phê. Thoải mái thời gian đầu, đến mùa thu hoạch cà phê một lần nữa công việc trở nên quá sức với cậu bé 18 tuổi. Từ những giọt nước mắt ấy, Tiến nghĩ mình vẫn còn cơ hội

Bốn lần thi đại học của chàng trai rượu chè, cờ bạc - Kỳ 2

Cổ họng nghẹn đắng, nước mắt lăn dài trên đôi gò má hốc hác, Tiến lại nghiến ngấu học. Đôi lúc còn nhận những bạt tai đau điếng.

Còn dưới thì đừng gọi. Tiến đến giảng đường đã được 3 năm ở một ngành "hot": Báo chí - Truyền thông nhưng chàng trẻ trai vẫn luôn biết mình chỉ mới bắt đầu trong một chặng đường mới, đầy thử thách phía trước.

Kỳ 2: Nước mắt tủi hổ và mừng vui   Ra đời vấp phải nhiều cay đắng, tủi nhục, Tiến mới ăn thua nỗi đau khổ của cha mẹ. Nhìn các bạn sinh viên đang ôn bài, đang chia sẻ những mẩu chuyện trong thi cử, chuyện tình ái khiến Tiến động lòng, rơi nước mắt.

Đặt chân lên Gia Lai, khi xe dừng lại quán cơm, thấy người ta tuyển người phụ việc, Tiến xin làm. Nhờ một người bạn gái xem giúp với lời căn dặn: “Nếu trên 15 điểm thì gọi lại. Hồi đó, con đường Lê Văn Lương Q. Những ngày tháng lêu têu thời phổ biến, không ít lần Tiến là khách quen của các quán bar đô thị.

Thế là, Tiến lại lén gia đình âm thầm vào Sài Gòn với kiên tâm cao độ, không đậu đại học không về nhà.

Lần thứ hai thi trượt đại học năm 2008 khiến Tiến như muốn ngã quỵ. Ông không cho Tiến học ĐH, ông không tin con mình sẽ trưởng thành và cứ bị ám ảnh chuyện “bỏ ngang” của Tiến.

7, nơi Tiến phụ hồ, đỏ rực màu chôm chôm. Từ Tây nguyên, lang bạt vào Sài Gòn phụ hồ, giấc mơ ĐH của Tiến bùng cháy - Ảnh: T. Thi trượt năm 2009, Tiến như người điên! Mải mê chạy theo những thứ không thuộc về mình để khi dừng lại thì mọi chuyện đã quá muộn.

Những giọt nước mắt ấy là tấm lòng cao cả của người đích mẫu luôn hết lòng vì con. Tiến thuyết phục ông bằng sự sám hối ẩn chứa đầy khát khao.

Tiến sẽ tự hiểu”. Chỉ một lần lơ đễnh làm mất cà phê, Tiến bị đuổi phắt ra đường. Dù mưa hay nắng trên tay Tiến luôn có một đèn bấm và con dao để đi “tuần tra” canh rẫy.

Thi xong, Tiến lại trở về đồng hành với chiếc xe rùa từ công trình này đến công trình khác. Hằng ngày Tiến phải làm đủ thứ việc trong quán. Nhưng cùng lúc, Tiến chẳng thể quang gánh chương trình ôn luyện đại học và chương trình học ở trường cao đẳng. Cánh cửa tương lai đã rộng mở nhưng sự tin tưởng mà Tiến đã đánh mất trước đó khiến cha của Tiến phản đối kịch liệt.

Vỡ mộng đại học lần thứ ba, lại còn nợ môn ở trường CĐ, cảm giác chơi vơi khiến Tiến như mất định hướng. Tiến không dám oán trách, hồ nghi của cha.

Gói gọn những day dứt, xấu hổ vào một góc nhỏ trong lòng, Tiến coi Đà Nẵng như điểm dừng chân rút cục của kẻ thất bại. Tưởng như những vắt gắng của Tiến sẽ được đền đáp nhưng một lần nữa số vẫn quay mặt.

Đứa em gái cũng lăm tăm chạy khắp xóm để chung niềm vui cùng người anh trai phương xa. Ước tính số tiền cà phê bị mất chỉ vài trăm ngàn nhưng người ta lại nghĩ Tiến lén lút bán ăn xài. Ban ngày Tiến cùng mọi người hái rồi vác những bao cà phê hơn nửa tạ trên các con dốc sừng sững. Mặt khác, cái tôi trong Tiến cứ giằng xé: “Là đàn ông ngã chỗ nào đứng dậy chỗ đó.

Bởi bên bụi tre trước nhà cả gia đình đang đứng đợi Tiến. Tiến buông trên mạng cả chục lần, xem số báo danh, tên, ngày sinh, xem thử có nhầm lẫn với ai không. Những lúc như vậy, trong lòng Tiến trỗi dậy khát khao được đi học, được ngồi giảng đường và có một bạn gái xinh xắn.

Đứa em gái cũng lăn phăn chạy khắp xóm để chia sẻ niềm vui cùng người anh trai phương xa. Nhưng chưa bao giờ Tiến nghĩ sẽ có ngày mình phải đi bưng bê, mồi thuốc cho những cậu ấm cô chiêu mặt còn búng ra sữa.

2), có một kẻ phát điên vì hạnh phúc. Kiên tâm tìm đến con chữ như sự giải thoát cho mệnh âm u, cậu bé hư ngày nào cũng hoàn tất giấc mơ giảng đường sau… bốn lần thi đại học.

Hôm ấy, trên con đường Lương Định Của (Q. Sau nhiều ngày suy nghĩ, một lần nữa, ông dung tha cho lỗi lầm của đứa con lì lợm của mình. Mẹ Tiến đã khóc, những giọt nước mắt chứa chan hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét