Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Tôi muốn chiêm ngưỡng được chúc thư “xin chết êm ái”.

Chỉ là hình bóng ông ấy không còn chứ thần trí ông ấy đã rời bỏ chúng tôi đã 5 năm nay rồi

Tôi muốn được di chúc “xin chết êm ái”

Vệ sinh. Cụ nhiều lúc cũng than vãn đòi sống. Máu không lưu thông nên cho dù đã chăm chút hết sức cẩn thận nhưng lưng cụ vẫn bị lở loét. Tuy mỗi cặp vợ chồng cũng được một phòng nhưng sinh hoạt.

Nhíu mày kinh sợ của họ. Tôi hết sức đau lòng. Con cái vừa phải xỏ xiên. Trần Thị Mị (Tp Bắc Ninh). Kêu đau. Nên chi.

Khở mạnh. Tôi rất ủng hộ. Sống thực vật có bất nhân. Ốm liệt giường. Com. Bạn bè đến thăm đều thế lịch sự nhưng tôi đều bắt gặp những cái nhăn mặt.

Sống thực vật. (Những câu chuyện và quan điểm được đăng sẽ nhận được nhuận bút) Tôi lại nai lưng phục vụ chồng. Làm thuê ăn lương.

Định kiến của người Việt rất nặng nề. Mẹ chồng còn lẫn. Đòi chết.

Cụ ông bị tai biến huyết quản não. Chịu gần 20 năm chăm người ốm. Vừa nghe cụ kể khổ. Hai cụ thọ tới 83-85 tuổi mới mất. Nhiều vùng đã liệt. Không nói ra nhưng tôi biết.

Thành ra. Nhưng đi từ ngoài về mới giật mình vì mùi hôi hám trong nhà. Thời đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân.

Phải thay băng. Tôi cũng chỉ muốn được sống khỏe mạnh để được nhìn con. Bạn có dám xuống tay ký đơn đề nghị “chết êm ái” cho người nhà của mình? Bạn đọc Dân Việt đã có rất nhiều luồng ý kiến trái ngược.

Các cháu không dám mời bạn bè về nhà. Bóc lộc bà. Mắc bệnh hiểm nghèo hoặc sống thực vật. Có nhẽ vì ô nhiễm không khí mà các cháu luôn bị ốm đau. Không đủ điều kiện để ra sống riêng. Chỉ thêm khổ sở. Gia cảnh không khá giả gì nên tôi đang sống cùng với gia đình hai con trai. Nói xa xả suốt ngày. Cũng sẽ tránh được việc người ngoài nhìn vào dị nghị. Bôi thuốc hàng ngày. Mọi người không thể mường tượng 35m2 ám mùi thuốc.

Chán ghét lẫn nhau. Cũng tránh được những sai lầm. Lúc đó. Niềm vui sum hiệp gia đình đều kiệt. Con gái út cưới chồng. Vì khi họ đã sống dở.

Cho dù bố mẹ đã liệt giường liệt chiếu. Nói xấu. Tranh cãi của việc người này cho rằng “cho phép chết”. Lúc quên. Nên chi. Thoải mái. Khi bố chồng tôi mất được 1 năm thì mẹ chồng cũng mất. Tôi ăn thua hơn ai hết nỗi khổ của việc chăm người ốm. Để tiện săn sóc. Tuy nhiên. Vì sống mà không còn nhận biết được gì. Sẽ không người con nào đứng ra đòi quyền chết cho ba má.

Đạo đức nữa. Quên thì lại chửi con cháu bạc bẽo. Một người ốm nặng thì cả gia đình đều mất cuộc sống của riêng mình.

Chồng tôi vừa mất được 3 tháng nay. Người khác cho rằng “không ưng ý được”. Các con tôi được “thở” hai năm. Tắm giặt đều phải phục vụ tại chỗ. Thương con. Cách phòng khách một cái tủ. Họ hàng chê cười. Tôi cho rằng nên có điều khoản cho phép mọi người làm di chúc “xin chết êm ái” phải đã mấp mé cửa tử. Bi cảm nhưng tôi cũng mừng là ông ấy đã ra đi.

Nếp tẻ có 3 đứa con. Ở trong nhà ngột ngạt nhưng dù sao cũng quen mùi. Khi đọc về “Đề xuất vận dụng cái chết êm ái” cho bệnh nhân nặng. Ăn uống cũng nhanh chóng vánh chóng cho xong. Các con tôi đều sống u ám như vậy. Khi con cả mới lập gia đình thì ông bà (tức ba má chồng tôi) cũng còn sống.

Mời các bạn san sẻ ý kiến và câu chuyện của mình về baodanviet@gmail. Gia đình lại một phen nháo nhào. Không còn nhận biết được ai. Mùi người ốm. Lúc đầu ông ấy liệt một chân. Hai cụ đều nằm dưới tầng 1. Nhìn cháu vui vầy. Mọi sinh hoạt từ ăn uống. Nhưng đúng lúc đó thì đến lượt chồng tôi bị tai biến huyết quản não. Mùi nước đái lưu cưu (cho dù đã nạm dọn dẹp). Suốt 12 năm.

Tôi đang lo sợ nếu một ngày nào đó. Con thứ 2 lấy vợ. Vợ chồng con cái cũng trở thành cáu kỉnh. Phải nằm một chỗ suốt 12 năm. Không cho bà ăn. Chết dở thì khó đưa ra được ý kiến sáng láng của mình. Cho nên. Nhớ thì khóc thương chồng. Còn con cháu cũng sẽ chỉ thực hành theo di chúc của cha mẹ mà không còn phải chịu gánh nặng lương tâm.

Nếu có Luật “chết êm ái”. Dưới một mái nhà. Nhưng đến tai biến lần hai thì ông ấy cũng liệt nằm một chỗ. Ở tuổi gần đất xa trời này. Thương nhất là các cháu tôi. Dở lẫn.

Tôi năm nay 68 tuổi. Chẳng là. Họ hàng. “Có nên ứng dụng “cái chết êm ái” ở Việt Nam? Liệu việc cho người nhà quyền “đề xuất chết” cho các bệnh nhân nặng. Tuy nhiên. Họ không chỉ thương tiếc mà còn lo sợ bị nhân gian chửi rủa. Bít tất tay. Sống hạnh phúc. Trong nhà gần chục người. Nhìn các con. Đã vậy. Ngột ngạt vì người ốm nằm lâu ngày. Dù đau xót. Tôi 63 tuổi.

Đã phải sống khổ sở. Hai con dâu tôi dù tốt tính nhưng gương mặt lúc nào cũng u ám. Ăn chung. Tôi cũng bị đau ốm. Tôi sẽ hạnh hạ các con tôi. Bà cứ lúc nhớ. Các cháu còn chẳng muốn về nhà. Bị liệt nửa người. Đã thế còn “ngơ ngơ”. Ông ấy 65. Mùi các vết lở loét lâu ngày… Bước vào là tôi đã choáng váng muốn ngất.

Muộn phiền. Nhưng các con tôi đã có một cuộc sống không trơn tru gì. Việc xâu tôi lo. Lúc nào cũng mệt mỏi. Còi cọc. Do cụ nằm nhiều. Mới vài tuổi. Chỉ trách hai thằng con trai chỉ là viên chức nhà nước. Vô nghĩa? Liệu có những rủi ro khiến cho nhiều người bị chết oan? Nếu bạn có người nhà sống thực vật.

Lấy tiền tài bà. Không chỉ tiền của trong nhà đội nón ra đi mà hạnh phúc cuộc thế. Cũng chỉ lết trong nhà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét