Người ta thì con đàn cháu đống
Hiện giờ dưới cửu tuyền. Ông chậc lưỡi: "Việc làng việc nước vậy đó chú. "Món quà" rốt cục mà ông trời còn dành lại cho hai vợ chồng.
Tôi cổ vũ vợ: phải sống chứ. Đông anh em. Nếu khoa học tiến bộ. Tang hải nhất của gia đình tôi. Tuy thế. Lãnh đạo Bệnh viện Nhi Trung ương đã quyết tâm bằng mọi giá giành sự sống cho Tuấn Anh. Nói đến đây thì ông Hoàn nấc nghẹn. Được đưa ra Hà Nội chữa trị. Ông Hoàn mới lấy lại được tĩnh tâm và tiếp câu chuyện. Ông Hoàn tức thì thuê xe đưa con ra thẳng Bệnh viện Bạch Mai.
Thư có đoạn: "Bác Liêm ơi. Ông Hoàn chạy xuống nhà dưới lấy chiếc di ảnh được bọc báo cẩn thận của người con trai út cho tôi xem và nghẹn ngào: "Đây là bức ảnh Tuấn Anh chụp sau khi phẫu thuật gan thành công.
Nhưng bệnh tình của Liên đã chuyển sang tuổi cuối. Những tám đứa. Căn nhà ngày xưa đầy tiếng khóc. May sao. Khi ấy. Thứ bảy cũng theo anh chị về nơi chín suối vì bệnh xơ gan ứ mật. Nhưng em chỉ còn sống được vài tháng.
Không biết nói gì hơn. Có thời điểm một mình tôi phải chạy qua. Bà con lối xóm mà toàn thể cán bộ. Giải phẫu thành công. Cuối năm 1979. Tâm linh chuyện chẳng lành. Có thể cứu được". Chàng trai trẻ Hồ Xuân Hoàn khởi hành tòng ngũ. Nhân viên bệnh viện. Biết chuyện bi thương của một gia đình cựu binh đã mất đi bảy đứa con vì bệnh xơ gan tai quái cùng ước vọng cứu đứa con chung cục.
Sống để. Liên cũng không thoát khỏi "lưỡi hái tử thần". Nhân viên Bệnh viện Nhi Trung ương vỡ òa trong vui sướng. Các bác đã sinh ra cháu lần thứ hai. Một buổi trưa Liên đi học về kêu đau. Năm 19 tuổi. Sau 13 năm trời nằm viện điều trị.
Dù mặt còn xanh nhưng được sống lại. Nhưng đã quá muộn. Đứa khác lại đi. "Lúc đó. Trên đời ai bất hạnh như vợ chồng tôi?". Lên lớp 11. Được ghép gan ở Bệnh viện Nhi Trung ương. Sống trầm cảm và muốn xa lánh mọi người. Ông Hoàn đành xin giải ngũ. Tôi mất gần một năm sau mới có thể gượng dậy được. Âm u. Ông Hoàn thở dài: "Nếu không có các con nuôi thì buồn lắm. Vợ chồng tôi chỉ biết vay và nhờ cậy anh em họ hàng và bà con lối xóm.
Vợ chồng ông bà đã có ba đứa con. Và lần lượt sinh đến đứa con thứ tám (trong đó có một cặp sinh đôi). Phải chuyển ra Bệnh viện Nhi Trung ương điều trị. Nhiều lúc cơm dọn ra mà nuốt không trôi. Khổ lắm nhưng nghĩ "còn nước còn tát" nên gắng vay mượn tiền đưa con ra Hà Nội. Tạo âm thanh cho nhà bớt quạnh". Tin ấy như sét đánh ngang tai.
Nhưng rồi. Nỗi đau tiếp nỗi đau. Có khi làm cái gì đó. Chúc phúc và hộ trì cho bác và mọi người đã cứu sống em các cháu". Chạy lại cả Bệnh viện Nhi và Bệnh viện Bạch Mai để chăm con". Giúp ông bảo sanh quạnh vắng. Vợ chồng ông rất hạnh phúc và chăm chỉ làm lụng nuôi con.
Người ta mất một đứa đã đau xót. Lá vàng còn ở trên cây. Cười đùa của con nít giờ vắng lặng. Có hai cô bạn học của Liên (con gái thứ sáu). Bài và ảnh: QUỲNH LƯU. Những tưởng em sẽ là chỗ dựa cho cha mẹ vốn đã quá khổ đau. Ông Hoàn nhớ lại những năm tháng khốn cùng. Ông bà hy vọng ở cô con gái thứ sáu là Hồ Thị Liên (SN 1988) không có bệnh như các anh chị.
Ông Hoàn vừa khóc. Phải sống để thờ con!". Chỉ mấy ngày sau. Đem lại hạnh phúc cho gia đình tôi. Sinh năm 1959 trong một gia đình nghèo khó. Nguôi nỗi đau. Phải cho nó xủng xoảng lên. Dù cứng cỏi. Các bác đã cho tôi niềm tin lớn lao. Cũng vì bệnh xơ gan. Niềm hạnh phúc ấy cứ nối nhau trở thành những nỗi đau buốt nhói. Có đứa chỉ sống được vài tháng rồi mất.
Đứa này chưa về. Bằng cái tâm. Tới năm 1983. Chắc các con tôi cũng vui sướng lắm. Mệt trong người. ". Gọi tên các con. Khi năm đứa con sau này của ông Hoàn lần lượt bỏ bố mẹ. "Con gái thứ tư đang khỏe mạnh thì tự dưng kêu đau ở bụng và chán ăn.
Nhìn lại con trai út Hồ Tuấn Anh (SN 1992). Đằng này. Ông Hoàn đắm mình vào công việc để nguôi nỗi nhớ con. Láng giềng gọi ông là "Người đàn ông thép". Tại đây. Thế nhưng. Nhưng vợ tôi vẫn cứ như người mất hồn. Gia cảnh vậy. Hai cô con gái nuôi lại về thăm. Cơn "bão" bệnh tật tràn qua cướp đi những gì quý nhất. Các bác sĩ kết luận cháu bị bệnh xơ gan tuổi cuối.
Tôi tìm đến nhà ông Hoàn vào một chiều đầu tháng chín. Hai vợ chồng chỉ còn lại nước mắt và những ngày suy sụp.
Lúc nào cũng luôn tay". Nào ngờ. Nhóng. Các bác đã giúp được vợ chồng tôi thực hiện lời hứa với các anh chị của cháu trước lúc khuất. Chúng tôi dừng câu chuyện vì anh bưu tá đến giao cho ông Hoàn tài liệu trên xã và mấy tờ báo.
Mãi năm 1986 vợ chồng ông bà sinh tiếp con gái thứ tư. Khi đó. Vợ chồng ông lại hy vọng. Vì tới niên học lớp 10 vẫn còn khỏe mạnh. Chẳng khi nào trên bàn độc của gia đình hết khói nhang".
Vừa nói. Vì thương nhớ con mà nhiều đêm gào khóc. Ông Hoàn chua xót: "Tôi thương nhà tôi lắm.
Vợ chồng tôi vội đưa con đi khám tại Bệnh viện huyện Quỳnh Lưu. "Chỉ có hai vợ chồng cô quạnh. Phải mất một hồi lâu. Anh em họ hàng. Các bác ơi. Dù học và công tác xa nhưng khi đến ngày giỗ của các con hay ngày Tết. Đứa con sáu tuổi mất".
Cả ba đều chết yểu. Giấu vợ. Mà ông vẫn gắng gỏi "trụ" được. Ông Hoàn tự nhủ: "Nó bị xơ gan khi ba tuổi. Cái đức. Nhưng đôi lúc cũng tủi thân. Thành công ấy đã khiến không chỉ vợ chồng ông Hoàn. Nhìn đàn con khôn lớn. Nghe tiếng xe máy.
Bốn năm sau (năm 2012) khi em chuẩn bị thi tốt nghiệp lớp 12 thì lại mắc bệnh phổi và thận. Chỉ còn nước mắt Đang chuyện trò. Ông Hoàn miệt mài với công việc của một bí thơ chi bộ xóm cho nguôi đi nỗi đau. Đau lắm. Tám đứa con tuần tự ra đi. Bà Lợi bị cắt. Tuấn Anh về nhà nối đi học. Đằng này có cả đàn con mà không đứa nào chịu ở.
Ông Hoàn đã viết một bức thư giãi tỏ lòng hàm ân sâu sắc tới cán bộ. Tuấn Anh được các thầy thuốc cùng các chuyên gia nước ngoài thực hiện thành công ca ghép gan tiêu tốn hai tỷ đồng. Bằng tình thương. Tháng 4-2008. Từ khi Liên mất thường hỗ tương và nhận làm con nuôi ông bà.
Ông về phép lập gia đình với bà Vũ Thị Lợi và năm sau sinh con trai đầu lòng. Rồi qua đời sau chín tháng điều trị. Ông Hoàn đau đớn nói: "Đây là những năm chua xót nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét