Mặc dù gia cảnh nghèo túng nhưng bố mẹ Tiến quyết định cách ly đứa con của mình với môi trường sống bê bết
Khi ấy, Đức Tiến bắt đầu bỏ bê chuyện học hành, theo đám bạn luyện tập nhậu nhẹt, hút thuốc… làm người lớn.
Đi đường nhìn thấy biển số xe lạ cũng đánh, đến nhà bạn thấy dưới đáy bình hoa bàn độc ông địa có số cũng về làm vài lô”. Tiến nhớ lại: “Khi đó đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến số. Để rồi, Tiến sa chân thật sự khi phải đi vay khắp nơi. Tuy cũng có chút bản lĩnh ở quê nhưng so với vẻ “hiện đại” của nhóm học sinh đô thị thì Tiến vẫn là một “thằng nhà quê”.
L Mang cái vẻ khù khờ, quê kệch vào học ở trường một trường dân lập, Tiến trở thành xa lạ trước những ánh mắt săm soi, dò la của các học trò thành phố. Tuy Hòa với hi vọng đổi thay của bố mẹ… ai ngờ, chốn đô thị hào nhoáng càng khiến Tiến trở nên lì lợm, bê tha. Nhưng cái tuổi vị thành niên trong 3 năm THPT với nhiều khám phá và những cám dỗ của cuộc sống đã khiến Nguyễn Đức Tiến trượt dài.
Số tiền 30. May thay, gia đình vay để đóng học phí cho con và xin phép trường để Tiến được thi tốt nghiệp. SV Nguyễn Đức Tiến (trái) cùng bạn bè trên giảng đường đại học bữa nay - Ảnh: T. Thế là, Tiến chuyển vào TP. Kì 1: Tuổi teen lấy số với rượu chè, cờ bạc Từng là đứa con ngoan ngoãn của bác mẹ.
Kì vọng quá nhiều vào con nên bố mẹ Tiến vẫn cố chạy vạy khắp nơi để đáp ứng mong muốn nâng cao “trình độ” của con
000 đồng/tuần để ăn sáng mà mẹ Tiến chắt góp, tằn tiện trong những ngày bán rau ở chợ không nhằm nhè vào đâu so với sự ăn chơi của Tiến.
Một thời sa đà vào ăn nhậu bê bết đã cuốn Tiến rời khỏi vòng tay bác mẹ và giảng đường - Ảnh chỉ mang tính minh họa Khi ấy, sự yêu thích của Tiến là những con số ma quái.
Phòng trọ Tiến trở thành tụ điểm đánh bài, nhậu nhẹt và cũng là nơi chứa các "chiến hữu".
Những đồng bạc mồ hôi nước mắt của ba mẹ tuần tự đội nón ra đi để đổi lấy tấm giấy báo trượt đại học của Tiến năm 2007. Hai năm còn lại thời phổ quát thì… chẳng ai dám nhìn Tiến. Mới 18 tuổi, Tiến cứ đinh ninh cuộc đời màu hồng và cậu sẽ tự kiếm sống.
Tiền học phí, tiền học thêm ngoại ngữ, tin học… Quanh năm cày ải trên nương rẫy cha mẹ nào biết con hư, ham cờ bạc. Tiến không nhớ nỗi đã có bao lăm chiếc xe đạp mình dối lừa bạn bè cho mượn để đi thế. Khi ấy, Tiến nhạt thếch chẳng màng suy nghĩ đến cảm nhận của cha mẹ, những người đã hết dạ thương tình cậu. Mỗi lần thầy cô dò bài thì chỉ nhận được ba từ ngắn ngọn “Em không thuộc”.
Nhưng căn số “chân đất” của Tiến chỉ kéo dài một năm. Nhưng cuộc sống của Tiến bắt đầu thay đổi nhanh chóng khi bước vào học THPT.
Tiến luôn khép nép, sợ sệt trước tụi đầu xanh đầu đỏ, xỏ mũi bấm tai trong trường. Mỗi dịp cán bộ lớp đến thăm hỏi đều lắc đầu chán chường khi nhìn thấy “bô sưu tập” vỏ chai rượu nằm ngổn ngang trong nhà bếp
Những tưởng như vậy khiến Tiến sẽ sợ nhưng khoảng thời kì đó lại giúp Tiến quen thêm một tồi mới.
Cuộc sống của Tiến càng trở thành tệ hại hơn khi không tiền mà vẫn mê chơi, chỉ còn cách độc nhất là Tiến vùi mình vào bài bạc, đề đóm. Quanh năm chỉ biết đến ruộng vườn và những chuyến ra khơi đầy sóng gió, phụ giúp cha mẹ trong chuyện đồng áng, Tiến thấm thía nỗi đau khổ của những người dân cày.
Động lực duy nhất để Nam tới lớp chỉ còn là chút bổn phận với gia đình và được trò chuyện riêng với mấy đứa con gái. Là tấm gương học hành cho những đứa trẻ cùng xóm. (Còn tiếp) Toàn Liêm. Từ đặc biệt đến… cá biệt Tiến sinh ra và lớn lên ở H.
Trở thành kẻ lừa đảo Tiến viện đủ thứ lí do để bố mẹ gởi tiền. Dần dà nhiều thầy cô cũng ngán ngẩm, bất lực và họ chẳng thèm đoái hoài gì đến cái tên Nguyễn Đức Tiến. Đối với việc học thì chỉ có thể dùng từ "bất cần". “Danh tiếng” chàng trai quê kệch nhanh chóng nổi khắp trường khi Tiến xác lập kỉ lục nhậu và hút thuốc có tổ chức trong lớp.
Tiến lang thang ngoài đường, giao du với một vài đại ca ở các sòng bạc vỉa hè. Suốt những niên học THCS, Tiến luôn đạt thành tích khá giỏi và trở thành niềm tự hào của gia đình và hàng xóm. Vượt qua kì thi tốt nghiệp như một phép màu, ngộ nhận mình tài ba, Tiến đấu thả hồn vào những con số trong đợt ôn thi đại học cấp tốc ở Quy Nhơn
Thậm chí, nhiều lúc Tiến run sợ đến nỗi… không dám đi vệ sinh khi có tụi giang hồ vặt trong trường đứng đó. Tuy An, tỉnh Phú Yên thuộc dải đất miền Trung nghèo túng. Chẳng bao giờ Tiến mang nổi cuốn vở đến lớp. Đi đâu, nhìn đâu cũng nghiệm ra số. Đó là dư âm của các cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng của Tiến và những người bạn. Sau sự kiện sa đà vào ăn nhậu, bỏ bễ việc học, Tiến bị đình chỉ học một tuần để nhà trường mời phụ huynh lên thông báo, nhấc.
Học hành chểnh mảng nên năm cuối THPT Tiến không đủ điều kiện thi tốt nghiệp vì nghỉ quá số ngày quy định và nợ học phí. Tức tối trước những lời răn dạy của ba má, Tiến quát lác: “Không cần học con cũng có thể tự nuôi sống mình”.
Không cần học con cũng có thể tự nuôi sống mình Bực tức trước những lời răn dạy của bác mẹ, Tiến quát Số đề như có ma lực cuốn Tiến vào những suy nghĩ méo mó. Động lực độc nhất để Tiến tới lớp chỉ còn là chút trách nhiệm với gia đình và được nói chuyện riêng với mấy đứa con gái. Tiến tìm mọi lý do để xin thầy cô về sớm và chiều tối đến thì ngồi chầu chực ở trước cổng công ty xổ số, hướng ánh mắt đến bảng kết quả để lóng nom.
Hễ nghe ở đâu có “am” (lên đồng cho số) nào “linh” là Tiến với thằng bạn thân lại lần mò tìm đến để… xin lộc. Giấc mộng làm giàu của Tiến cũng đôi lần được toán khi trúng 12 triệu đồng, số tiền lớn so với một học sinh THPT nhưng chỉ vài ngày sau thì “của vua lại trả cho chùa”. Dần dà nhiều thầy cô cũng ngán ngẩm, bất lực và chẳng thèm đoái hoài gì đến cái tên Nguyễn Đức Tiến.
Rồi thì đi cầu cơ, cầu hồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét