Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

"Cô có nụ cười phong cách như mẹ của con".

Thế nên, cứ qua mỗi mùa thi đại học em đều ao ước thực hành mơ ước trở nên đay đả mầm non nhưng "lực bất tòng tâm" khi không có kinh phí để đi lại

Người dân cày 20 năm nuôi giấc mơ vào đại học  Dáng người gầy đét.

Nhờ thế, hầu như thường buổi nào Vân nghỉ học. Bữa ăn phải đủ dinh dưỡng để bọn nhỏ đủ sức thi. Vậy là anh háo hức "lai kinh ứng thí". Cảm thương trước tình cảnh của Đài, các bạn tự nguyện viên đã nghĩ ra cách đưa thông tin về hoàn cảnh của Đài lên trang mạng xã hội Facebook để nhờ sự viện trợ của các nhà hảo tâm. Gặp nụ cười đầy tự tín của Vân khiến tôi ấm lòng. Với những TS thi ở địa điểm xa, buổi sáng tôi phải làm sẵn hộp cơm để trưa các cháu ăn ngay tại trường.

"Thằng Văn bị nặng lắm, tôi cũng cõng nó đi học đến lớp 9, rồi sức khỏe yếu quá nên cháu chẳng thể nối học. Mong sao mơ ước của em được đến trường đại học sớm trở thành hiện thực. Không chỉ các tổ chức, đoàn thể tham gia những hoạt động ý nghĩa này, mà ở đó còn có sự đóng góp tích cực của các cá nhân chủ nghĩa, các nhóm hội tình nguyện.

Riêng Vân nhỏ nhẹ: "Em sẽ cố làm bài thi thật tốt để không phụ lòng các anh chị ở đây, đặc biệt là bố của em, người đã hy sinh quá nhiều cho các con".

Ngồi thái bắp cải chuẩn bị bữa cơm trưa, cô Huệ vui vẻ cho biết: "Để bữa ăn được chu đáo, menu được lên sẵn từ tối hôm trước. Thí sinh Châu Văn Thông ôn bài trước giữa hai đợt thi. Đồ cô nấu rất ngon. Không phụ lòng của người nhà và các bạn, em đã vậy học để thực hành mong ước của mình.

Câu nói ngắn gọn mà đủ đầy ý nghĩa đó của ông Phan Châu Nguyên (57 tuổi), bố của thí sinh (TS) Phan Thị Kim Vân đã làm cả nhóm sinh viên tình nguyện Trường ĐH Kinh tế Đà Nẵng tĩnh lặng xúc động. Bữa ăn sáng được cô lo chu đáo, khi thì mì nấu, bữa mì xào hay bánh mì kẹp bơ. Tôi không chạy theo bằng cấp nhưng từng ấy năm lăn lộn với cuộc sống, tôi nhận thức rất rõ, người được đào tạo, tiếp cận khối tri thức trình độ cao sẽ có ý kiến sống và hành động tích cực, tiến bộ hơn.

Tôi chẳng đến trường, chẳng đến trung tâm mà tự ôn thi tại nhà bằng sách giáo khoa của các em để lại. Mỗi tháng thu nhập hai triệu đồng, Đài vừa trang trải cuộc sống xa nhà vừa dành dụm gửi tiền cho gia đình. Nhưng học cho mình chứ đâu phải cho người. Cuộc sống gia đình em khó khăn vì thuộc diện hộ nghèo nhiều năm liền.

Vân học khá tốt hai môn Văn, Toán. Sau mỗi đợt thi, CLB lại họp bàn nhằm nâng cao công việc đưa đón, tìm nhà trọ giúp TS và NNTS. Cô bé cân nặng chưa đầy 30 kg ước mong cháy bỏng trở nên một trạng sư với nụ cười rất tươi luôn nở trên môi. Rất nhanh, có nhiều người đã giao thông hỗ trợ Đài nơi ở miễn phí và tặng em 1,5 triệu đồng để ăn tiêu, đi lại trong những ngày ở Huế.

Ngày 26-3-2010, CLB "xe ôm" miễn phí được thành lập, bắt nguồn từ ý tưởng của những người ham, hiểu xe. Đài đã giấu bố đi thi vì gia đình không đồng ý vì em là lao động chính trong nhà. Lúc đầu, có nhiều TS và NNTS khi xuống xe, được chúng tôi giới thiệu đi xe ôm miễn phí, nhiều người lúc đầu còn e sợ, cảnh giác sợ bị người xấu lừa đảo.

Bữa ăn nào cũng đầy đủ món mặn, canh và rau. Vợ chồng tôi nghĩ mãi rồi quyết định phải cho Vân thực hiện ước mơ được đi học. --------------------------------------------  "Áo xanh chở ước mong hồng"  Lau những giọt mồ hôi lăn dài trên khuân mặt sạm đen vì nắng, Phó bí thơ Đoàn phường Thịnh Liệt (quận Hoàng Mai, TP Hà Nội), Nguyễn Tôn Chung san sẻ: Em vừa đưa hai bố con thí sinh (TS) Nguyễn Thị Huyền (Hưng Yên) từ bến xe Giáp Bát đến nhà trọ miễn phí.

Tôi thấy hạnh phúc với sự tuyển lựa ấy. Giờ thì lại mong sao con đậu đại học". Khu vực thị trấn Trạm Trôi có chín điểm thi của Trường đại học Công nghiệp Hà Nội, trong đó có hai điểm thi chính là Hoài Đức A và Hoài Đức B. Kết quả ba năm THPT em đều đạt học trò tiền tiến, thi tốt nghiệp được 43,5 điểm. Vân có một tuổi thơ rất mặc cảm vì không thể đi lại thường nhật như các bạn cùng trà.

Đợt thi thứ hai này còn ít, đợt một tới 40 TS và phụ huynh cùng ở lận". Nghe tôi thắc mắc làm thế nào mà từng ấy năm gắn mình với đồng ruộng và nhiều công việc khác, anh vẫn nắm chắc được tri thức để tự tin dự thi, anh cười xòa, bảo: "Thì ôn luyện thôi. Có dịp nghe anh kể về những ngành học yêu thích, về những mường tượng của anh về thế cuộc sinh viên bằng một giọng điệu phấn khởi lạ thường, tôi mới hiểu, động lực để người nông dân ấy lật đi lật lại từng trang sách giáo khoa trong chừng ấy năm chính là niềm khao khát cháy bỏng được một lần đặt chân đến giảng đường, được trải nghiệm và khẳng định mình.

Song song, góp phần giữ giàng an ninh thứ tự, an toàn xã hội trên địa bàn quận trong kỳ tuyển sinh.

Để viện trợ được nhiều TS, từ năm 2008, gia đình cô kết hợp lực lượng sinh viên tự nguyện để tương trợ các TS. Qua một số năm đón đưa TS miễn phí, hiện nhiều người gọi vui CLB xe Hoài Đức là CLB xe ôm. Thời kì đầu, nhiều thành viên trong CLB trằn trọc, nếu chỉ "chơi" mỗi xe mà thiếu những hoạt động từng lớp e rằng CLB không thể tồn tại lâu dài.

Năm nào cũng vậy, cứ trước ngày thi ĐH mấy ngày là anh em trong CLB chuẩn bị tư trang, xe, liên quan với Đoàn Thanh niên Trường ĐH Công nghiệp Hà Nội để kết hợp chặt hơn trong việc đón đưa TS. Cõng Vân từ KTX lên khu vực thi ở tầng năm bằng cầu thang bộ, Tô Văn Tuấn, sinh viên năm thứ hai, Khoa Tài chính - nhà băng, ĐH Kinh tế Đà Nẵng san sẻ với chúng tôi: "Nghị lực của Vân thật cảm động.

Nước da sạm nắng. Nhiều TS khó khăn đi ăn ngoài tốn kém cũng tội, mình sống tiện tặn chút để viện trợ cho các cháu"- Cô Huệ tỏ. Không giúp gì nhiều cho Vân, các sinh viên tự nguyện chỉ biết tiếp thêm cho Vân niềm tin để em vững, tự tin làm bài thi thật tốt". Từ những trăn trở này, CLB "xe ôm" miễn phí đã được thành lập, xây dựng kế hoạch, đưa vào quy chế việc đưa, đón TS vào dịp thi ĐH, CĐ là việc cần làm thẳng băng.

Anh là Châu Văn Thông, ở huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi. Nhưng em được bù đắp một ái tình thương vô hạn từ gia đình. Đứa em này trưởng thành, lập gia đình, đứa kia lại vào đại học. Đó là những thí sinh đỗ vào đại học, hay một TS khi thành đạt vẫn thẳng thớm thăm hỏi gia đình cô.

Đội hoạt động với tôn chỉ "Mình vì mọi người" nên các bạn trong đội xe tình nguyện của Đoàn phường không quản sớm, tối đưa các thí sinh và người thân thí sinh (TS và NNTS) từ bến xe đến các nhà trọ miễn phí, các địa điểm thi trên địa bàn quận.

Theo quy định, tiền trọ và tiền đặt cọc trong bốn ngày đã hết 150 nghìn đồng, số tiền ít oi còn lại không đủ để em ăn cơm "bụi" trong mấy ngày thi.

TRUNG TUYẾN, QUÝ TÙNG, THI ANH, ANH ĐÀO, CÔNG HẬU, NGUYỄN NAM    (thực hiện)  Thí sinh Phan Thị Kim Vân được sinh viên tự nguyện cõng đi thi. Gần 40 tuổi, tôi vẫn thấy mình như cậu học trò 20 tuổi với đầy đủ những cảm giác hồi hộp, găng tay trước giờ vào phòng thi", anh Châu Văn Thông tâm can.

Họ bảo: "Lớn rồi học làm gì nữa". Khi được hỏi tại sao em chọn nghề này, em tự tin giải đáp: "Em muốn xã hội công bằng"

Hiện, Đài đang làm công nhân của Công ty may Scavi (tại huyện Phong Điền, Thừa Thiên - Huế). Năm nay, khi ba đứa em đã trưởng thành, có gia đình riêng, cô em út đang học năm thứ hai Trường đại học Ngân hàng TP Hồ Chí Minh, anh Châu Văn Thông mới xin phép ba mẹ được đi thi đại học.

Buổi trưa ăn cơm, em cố ngần quán ăn nào giá rẻ với giá 10 nghìn đồng. Bị ảnh hưởng chất độc da cam/đi-ô-xin từ tôi nên đôi chân Vân bị teo, chẳng thể đi lại được. Trước ngày đi thi đại học, Đài dành dụm được 200 nghìn đồng về TP Huế dự thi vào ngành măng non - Khối M, Trường đại học Sư phạm Huế. Đài kể: "Lúc ấy, em ấy chỉ còn hơn 20 nghìn đồng thôi, không biết làm thế nào để sống qua ba buổi thi.

Ban sơ, em ở nhà làm ruộng, nương, sau đó vào làm mướn nhân may. Sau anh, bốn đứa em cũng đang tuổi ăn học. Ủy viên Thường vụ Quận đoàn Hoàng Mai Bùi Anh Đức cho biết: Đội xe ôm tự nguyện "Áo xanh chở mơ ước hồng" của quận với gần 100 sum hiệp tự nguyện là các sum vầy ba phường Thịnh Liệt, Tân Mai và Giáp Bát.

Nhìn lưng áo đẫm mồ hôi của Tuấn, tôi hiểu rằng, cuộc sống vẫn còn thật nhiều điều đáng quý, đáng trân trọng, sẻ chia sao. Đúng 5 giờ ngày 9-7, tôi có mặt tại phòng 105, ký túc xá (KTX) ĐH Kinh tế Đà Nẵng, tìm gặp TS Phan Thị Kim Vân (sinh năm 1991, huyện Phú Ninh, Quảng Nam), dự thi khối D1 vào ngành Luật, Trường ĐH Kinh tế (ĐH Đà Nẵng), trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cao đẳng năm 2013 tại Hội đồng thi Trường ĐH Kinh tế Đà Nẵng.

Trong câu chuyện của đời mình, cựu chiến binh Phan Châu Nguyên lặng người khi kể về hai đứa con đều bị nhiễm chất độc da cam/đi-ô-xin là con cả Phan Châu Văn và em Phan Thị Kim Vân. Cảm động vô cùng". Nhiều đêm thương con đứt ruột mà vợ chồng tôi không biết làm sao.

Hoàn cảnh quá khó khăn khiến anh quyết định tạm gác giấc mơ, tương trợ ba mẹ lo cho các em ăn, học. --------------------------------------------  Quyên góp giúp bạn nghèo đi thi  mơ ước trở nên cô giáo măng non đã giúp cô gái người dân tộc Cà Tu Hồ Thị Đài, ở thôn A So 2, xã Hương Lâm, huyện A Lưới (Thừa Thiên - Huế) có thêm nghị lực để vừa đi làm vừa ôn thi đại học.

Bố mẹ đều là nông dân của một vùng quê nghèo. Ngoại giả, các tự nguyện viên còn phân công nhau giải đáp những bài toán khó để Đài vững tin hơn khi vào phòng thi. 38 tuổi, cái tuổi đáng lẽ phải dẫn con đi thi, anh vẫn cầm giấy bút tiến vào trường sở dưới ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hiếu kỳ của nhiều người.

Hết đứa anh rồi đến đứa em, tôi lại đội nắng đội mưa cõng nó đến trường. Thi xong, Đài đã trở lại ngay công ty may khi doanh nghiệp chỉ giải quyết cho em ba ngày nghỉ.

Khi các TS ăn bữa sáng xong, ba thành viên trong gia đình lại tíu tít chở các TS tới các điểm thi. Tưởng chừng với số tiền ấy, tần tiện tiêu xài cũng đủ, thế nhưng, vì hết phòng trọ miễn phí nên các tình nguyện viên tiếp sức mùa thi phải đưa em vào ở Ký túc xá Trường đại học Sư phạm Huế.

Sau đợt thi đại học, các TS và phụ huynh lại trở về quê, nhưng còn đó những tình cảm của các cử tử và người dân dành cho cô Huệ, như những dòng TS Nguyễn Đức Phong, quê Lâm Đồng đã ghi lại trước lúc về quê: "Cô có nụ cười như mẹ của con nên con không nhớ mẹ ở nhà. Đợt thi thứ hai này, nhà cô có gần 30 TS và phụ huynh cùng ở. Nếu đỗ con sẽ quay trở lại".

Sau một thời gian "làm công tác tư tưởng", ba mẹ anh gật đầu. Điều đáng trân trọng, cho dù các sum vầy dự đội xe ôm "Áo xanh chở mơ ước hồng", phải tự lo phương tiện, tiền đổ xăng, mà không nhận được bất cứ khoản tương trợ nào, song ai nấy cũng đều vui vẻ, nô nức, nồng nhiệt tham dự, giúp cho TS và NNTS bớt đi sự bỡ ngỡ, nặng nhọc khi về Hà Nội dự thi.

Bố mẹ em bỏ nhau từ khi em còn nhỏ. "Tôi định mở quán cơm bán để sinh sống, nhưng nghĩ mở bán hàng rồi không còn thời gian tiếp sức cho TS nên lại thôi.

-----------------------------------------  Nghị lực của Vân  "Các em sinh viên tự nguyện ở đây giúp bố con bác mọi thứ. -------------------------------------------  Dành trọn tình thương cho các cử tử  Gần 5 giờ sáng, cô Nguyễn Thị Huệ ở số 271 đường Bưng Ông Thoàn, phường Tăng Nhơn Phú B, quận 9, TP Hồ Chí Minh đã thức dậy để lo bữa sáng cho các TS được cô đón về nhà ở.

Tuy nhiên, khi được các bạn đoàn viên trong đội xe ôm tự nguyện giảng giải, chỉ dẫn cụ thể, mọi lo âu của TS và NNTS không còn nữa. Anh đăng ký thi vào ngành hàng hải, Trường đại học liên lạc chuyên chở TP Hồ Chí Minh (khối A) và ngành kiểm toán, Trường đại học Kinh tế - Luật TP Hồ Chí Minh (khối D1).

Có lần, nghe tin một TS đỗ đại học, cô đã "thưởng" cả chiếc xe máy làm công cụ đi lại. Khó nhọc lo cho các em nhưng 20 năm qua, chưa một ngày anh thôi nghĩ về giấc mơ của mình. Thời kì lần khân trôi qua. Đã thành thông lệ, cứ đến mùa thi ĐH là Câu lạc bộ (CLB) xe Hoài Đức lại tất bật lên phương án đưa đón TS đến các điểm trọ, điểm thi miễn phí. Thời gian này, công việc làm ăn khó khăn, vợ chồng cô nghỉ ở nhà nhưng cô vẫn tận tâm viện trợ cho các sĩ tử.

Bảy năm tham gia tiếp sức cho cử tử, vất vả nhưng để lại cho cô Huệ những niềm vui lớn lao. Nói về hoạt động của đội xe ôm tình nguyện do Đoàn phường tổ chức, đồng chí Chung cho biết thêm: Năm nay, đội xe ôm tình nguyện của phường có hơn 30 sum họp tham gia. Năm nay, để có kinh phí hơn 13 triệu đồng chăm lo những bữa cơm nghĩa tình cho TS, gia đình cô Huệ đã phải kiệm ước cả năm trời.

Cứ thế, lặp đi lặp lại nên tri thức khắc sâu thôi". Thi đậu vào THPT Trần Văn Dư, gia đình Vân đã quyết định thuê trọ cho em ở gần trường và nhờ các bạn cùng lớp cõng em đến lớp. Trên đường đi, các bạn thanh niên tự nguyện còn tranh thủ chỉ dẫn đường, tham vấn, trao đổi kinh nghiệm tâm lý trong quá trình làm bài thi cho các TS.

Sau khi tốt nghiệp THPT, anh thi trượt đại học. Dấu tích của thời gian đã hằn nơi đuôi mắt. Vậy nên, từng này tuổi, dù đã khá muộn nhưng tôi vẫn muốn bắt đầu hành trình học tập của mình.

Em bảo chủ quán cơm bán cho em một đĩa 10 nghìn, thịt ít nhưng rau nhiều". Sau khi đưa các TS đi thi, cô lại đi chợ rồi cùng các phụ huynh chuẩn bị bữa trưa.

Ngày nào cũng đọc, học và làm bài tập trang nghiêm như kế hoạch mình đã đặt ra. Bình quân, mỗi đợt thi, CLB đã chở miễn phí cho khoảng 100 TS và NNTS với tiêu chí an toàn là trên hết.

"Phần nhiều mọi người đều cười khi nghe tin tôi thi đại học. Kết thúc kỳ thi đợt một, anh tạm hài lòng với kết quả chắc ăn khoảng 60%. Đều đặn, ngày nào cô cũng nấu đủ ba bữa cơm cho TS và phụ huynh ăn. Cô Huệ nhớ lại, năm 2007, khi thấy nhiều TS đi thi khó khăn về nơi ở, buổi trưa phải nằm ngủ dưới gốc cây, vợ chồng cô đã nấu cơm đem tới cho các TS ăn, rồi đón TS về nhà mình ở.

Đài tâm tình với chúng tôi, em sinh năm 1989, tốt nghiệp THPT từ năm 2007 nhưng gia đình không có điều kiện thành thử em phải nghỉ học để đi làm. Do số lượng đứa ở đông bởi thế trong những ngày thi, cả gia đình cô Huệ ai cũng tong tả để coi sóc cho sĩ tử.

Muốn thi lại lần nữa để được thỏa giấc mơ ngồi trên ghế giảng đường đại học, nhưng gia đạo khó khăn khiến anh phải suy nghĩ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét