Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

Chuyện đáng tin cậy dọc đường: Vầng sáng trên bầu trời.

Chỉ còn một hy vọng duy nhất cho môn bóng đá. Tôi nhìn xung quanh. Xin nói thêm 1 chút. Chính cho nên. Thế là chừng hơn 45 phút.

Trận chung kết giữa đội tuyển nữ Việt Nam gặp đối thủ Thái Lan rất được anh em phóng viên kỳ vọng một lần được có mặt và chứng kiến sự kiện này. Bác tài xế nói: OK và bảo chúng tôi ngồi cẩn thận vì bác sẽ đi tắt để cho kịp giờ đấu. Đội tuyển bóng đá nữ Việt Nam đã giành được chiếc HCĐ tại SEA Games 19 (1997) nhưng tại các kỳ đại hội sau đó thì chưa một lần bước lên bục nhận huy chương.

Đó là trận chung kết bóng đá nữ. Nhưng lái xe bảo không biết sân này. Thế là khoảng hơn 6 giờ tối. Dàn đèn sân Bola Sepak tạo nên một vầng sáng ở góc trời.

Phải mất chừng hơn 40 phút mướt mồ hôi cho việc tìm taxi. Tôi móc trong ví có bao nhiêu đưa hết như để cảm ơn thịnh tình của bác tài rồi “phi” vào sân qua cửa dành cho xe chữa cháy.

Hành trình trên monorail thì không có chuyện gì. Chiếc taxi cũng đưa chúng tôi đến sân. Có tức thị chúng tôi gần như phải đi cắt ngang thành phố Kuala Lumpur. Còn PV ảnh Bạch Dương thì lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ. Xe chạy ra đường lớn. Sau khi niềm hy vọng giành huy chương bóng đá nam đã tắt bởi đội tuyển nam không vượt qua được vòng bảng. Các anh em phóng viên Việt Nam tại Malaysia.

Hỏi tiền xe. Thật may. Cách sân Bola Sepak chừng 30 km. Thế là một “kế hoạch” giữa tôi và phóng viên ảnh Bạch Dương được vạch ra.

Xui cho anh em chúng tôi là môn điền kinh chiều đó thi đấu rất muộn. Do không có tuyến tàu điện nào chạy thẳng từ Bukit Jalil tới đó nên chúng tôi xem bản đồ và dự tính sẽ xuống tàu ở một ga gần sân Bola Sepak nhất. Đỗ chim báo bão Thể thao & Văn hóa. Tôi nói đại. Cứ chạy ra hướng đó tôi sẽ chỉ đường. Nhưng khi xuống ga để tìm taxi thì không có một cái nào chịu chạy đến đó.

Những người làm báo thể thao… Chiều 14/9/2001. Chiều hôm đó môn điền kinh vẫn còn thi đấu tại sân vận động nhà nước Bukit Jalil.

Chúng tôi phải khởi hành khi trận chung kết diễn ra lúc 8 giờ tối. Mà trong đó có chiếc máy để scan phim (lúc đó công nghệ kỹ thuật số còn chưa phát triển.

Chợt nhớ sân bóng muốn đá đêm thì thường có dàn đèn. Các PV ảnh phải scan từ phim máy ảnh thường ngày để chuyển thành file ảnh gửi qua mail về Việt Nam). Hai anh em tớn tác đi tìm xe. Tuy nhiên. Tôi với chiếc ba lô có máy tính xách tay IBM đời đầu nặng phải đến 5kg. Hỏi người dân thì chỉ thấy lắc đầu.

Tôi mừng quýnh chỉ về hướng đó. Sau đó tìm taxi để chạy đến sân. Những ký ức đó vẫn hiện rõ trong tâm trí chúng tôi. Và sau 12 năm. Mượn được từ một chị ở cơ quan vợ. Chúng tôi cũng tìm được 1 chiếc chịu chạy về hướng đó.

Đúng tức là “leo đèo lội suối” qua những con đường đầy ổ gà và nhiều chỗ tối mịt. Khó khăn ở “đất lạ xứ người” không làm chùn bước những người làm báo.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét